Bát cơm ai sắm cực lòng
Ta dùng phải nhớ tầm công ơn người
Vì nguồn sống phải mượn hơi
Cũng như chén thuốc chữa nơi bịnh tình
Ráng tu trước độ thân mình
Sau lo độ tận chúng sanh mê lầm
Thức ăn này từ đâu đem đến
Phải chăng vì người mến đạo lành
Thương ai chín chắn tu hành
Thảo lòng, nhịn miệng kỉnh thành, kính dâng
Tay thọ lãnh, bâng khuâng tự nghĩ
Đức hạnh mình thọ thí đáng không?
Món vay món trả phải đồng